Print Sermon

Mục đích của trang mạng nầy là để cung cấp những bài giảng viết miển phí và những bài giảng trên vi-đi-ô đến các mục sư và giáo sĩ trên toàn thế giới, đặc biệt là Thế Giới Thứ Ba, là những nơi có rất ít chủng viện thần học hay trường Kinh Thánh.

Những bài giảng và vi-đi-ô này được truyền đến khoảng 1,500,000 máy vi tính trên 221 quốc gia mỗi tháng tại www.sermonsfortheworld.com. Hàng trăm người khác xem nó trên YouTube, nhưng họ sớm rời Youtube và đến với trang mạng của chúng ta, bởi vì mỗi bài giảng hướng họ rời khỏi Youtube mà đến trang mạng của chúng ta. Youtube cung cấp người đến với trang mạng của chúng ta. Bài giảng được chuyển dịch qua 46 ngôn ngữ đến với hàng ngàn người mỗi tháng. Những bài giảng không có bản quyền, cho nên những mục sư có thể sử dụng chúng mà không cần có sự cho phép. Xin vui lòng nhấn vào đây để tìm xem bạn có thể trợ giúp chúng tôi hàng tháng hầu cho việc rao truyền Phúc Âm quý báu này được lan rộng đến toàn thế giới, bao gồm cả các quốc gia Hồi Giáo và Ấn Độ Giáo.

Khi nào bạn viết cho Tiến sĩ Hymers, xin vui lòng cho ông biết bạn đang cư ngụ tại quốc gia nào, bằng không thì ông không thể trả lời cho bạn được. Điện thư (e-mail) của Tiến sĩ Hymers là rlhymersjr@sbcglobal.net.




CAI-PHE – NGƯỜI LẬP MƯU GIẾT CHÚA JÊ-SUS CHRIST!

CAIAPHAS – THE MAN WHO PLANNED THE MURDER OF CHRIST!
(Vietnamese)

Bài giảng được viết bởi Tiến sĩ R. L. Hymers, Jr.
Và được rao giảng bởi Ông John Samuel Cagan
tại Hội Thánh Báp-tít Tabernacle ở Los Angeles
sáng Chúa Nhật ngày 9 tháng 4 năm 2017

A sermon written by Dr. R. L. Hymers, Jr.
and preached by Mr. John Samuel Cagan
at the Baptist Tabernacle of Los Angeles
Lord’s Day Morning, April 9, 2017

“Nhưng một người trong bọn họ, tên là Cai-phe, làm thầy cả thượng phẩm đang niên, nói rằng: Các ngươi chẳng biết gì hết! Các ngươi chẳng xét rằng thà một người vì dân chịu chết, còn hơn cả nước bị hư mất. Vả, người nói điều đó chẳng phải tự mình, nhưng bởi làm thầy cả thượng phẩm đang niên, người nói tiên tri về Đức Chúa Jêsus sẽ vì dân mà chết; và không những vì dân thôi, mà cũng để nhóm con cái Đức Chúa Trời đã tản lạc lại làm một đoàn. Từ ngày đó, chúng lập mưu giết Ngài” (Giăng 11:49-53).


Việc nầy đã xảy ra vào thời điểm cuối cùng của mục vụ Chúa Jê-sus Christ. Sau khi Chúa Jê-sus kêu La-xa-rơ sống lại Ngài rút lui ngọai thành. Ngài không có trở lại thành Jê-ru-sa-lem cho đến tuần lễ cuối cùng trước khi Ngài chịu đóng đinh. Một người có thể nghĩ rằng việc La-xa-rơ sống lại từ cỏi chết có thể làm lay chuyển các lãnh đạo tôn giáo, nhưng lại không. Chúa Jê-sus đã nói trước điều đó,

“… Nếu không nghe Môi-se và các đấng tiên tri, thì dầu có ai từ kẻ chết sống lại, chúng nó cũng chẳng tin vậy” (Lu-ca 16:31).

Ngưởi ta thường không nhận thức được bởi việc nhìn thấy các phép lạ. Phép lạ mà họ cần đến là việc nhận thức được công việc của Đức Thánh Linh Đức Chúa Trời trong tâm hồn họ, là việc “chết vì lầm lỗi và tội ác mình” (Ê-phê-sô 2:1). Nếu một người không nhận thức cách huyền diệu được sự ghê tổm của tội lỗi, người ấy không thể được biến đổi. Người ấy sẽ không bao giờ được thay đổi “dầu có ai từ kẻ chết sống lại” (Lu-ca 16:31). Sự tỉnh thức nhận thức tội lỗi của Thánh Linh của Đức Chúa Trời, làm cho con người cảm nhận tội lỗi của họ, là phép lạ mà họ phải nhận để kinh nghiệm sự biến đổi thực sự.

Có khi các phép lạ còn làm cho họ cứng lòng hơn chống nghịch lại Đức Chúa Trời. Bây giờ, khi những thầy cả thượng phẩm và những người Pha-ri-si thấy Chúa Jê-sus đang làm “nhiều phép lạ,” họ nhóm “một hội đồng” lại, một hội đồng của Tòa Công Luận (Giăng 11:47). Trong hội đồng đó, một việc kỳ lạ đã xảy ra. Thầy tế lễ thượng phẩm Cai-phe đưa ra lời tiên tri xác đáng về Chúa Jê-sus Christ. Giãi Nghĩa Tân Ước ‘The New Testament Commentary’ mô tả cảnh tượng xảy ra: Cai-phe là một người “thao tác, một người lợi dụng thời cơ, là một người không hiểu biết nghĩa của tính lương thiện và công bình…Ông không ngừng lại việc làm đổ huyết người vô tội. [Ông làm những gì ông quyết định] giống như nó là một việc cần thiết cho lợi ích của dân. Cai-phe ganh tị Chúa Jê-sus. Cai-phe muốn đưa Chúa Jê-sus đến chổ chết vì nhu cầu ích kỷ của ông. Để tác động việc lên án để kết tội Chúa Jê-sus, ông đã dùng đến nhiều phương kế tài tình và rất khéo léo…Ông là kẻ giả nhân giả nghĩa, vì đến cuối việc xét xử…khi ông chứa sự vui sướng nội tâm bởi vì ông đã tìm được cái mà ông cho rằng là căn cứ cho sự kết án Đấng Christ, ông xé áo tế lễ của ông như mắt tự chủ bởi sự đau đớn hết sức! Thật là Cai-phe. Cũng xem Giô-sê-phết, Những Cổ Nhân ‘Antiquities,’ XVIII, 4:3” (William Hendriksen, Th.D., Giãi Nghĩa Tân Ước ‘New Testament Commentary,’ Nhà Xuất Bản Baker Book House, bản 1981, quyển I, tr. 163; ghi chú dựa trên Giăng 11:49-50). Bây giờ hãy chú ý lần nữa rằng Thầy Tế Lễ Thượng Phẩm nầy đưa ra lời tiên tri. Như Ba-la-am trong Cựu Ước, người gian ác nầy thực sự đưa ra lời tiên tri chân thật,

“Nhưng một người trong bọn họ, tên là Cai-phe, làm thầy cả thượng phẩm đang niên, nói rằng: Các ngươi chẳng biết gì hết! Các ngươi chẳng xét rằng thà một người vì dân chịu chết, còn hơn cả nước bị hư mất. Vả, người nói điều đó chẳng phải tự mình, nhưng bởi làm thầy cả thượng phẩm đang niên, người nói tiên tri về Đức Chúa Jêsus sẽ vì dân mà chết; và không những vì dân thôi, mà cũng để nhóm con cái Đức Chúa Trời đã tản lạc lại làm một đoàn.” (Giăng 11:49-52).

Nhưng rồi Kinh Thánh chép,

“Từ ngày đó, chúng lập mưu giết Ngài” (Giăng 11:53).

Một tuần sau, Cai-phe sai lính canh Đền Thờ để bắt giữ Chúa Jê-sus trong khi Ngài cầu nguyện trong Vườn Ghết-sê-ma-nê. Những tên lính đó đem Ngài đến Cai-phe, người đã nói với Ngài, “…hãy nói cho chúng ta, ngươi có phải là Đấng Christ, Con Đức Chúa Trời chăng” (Ma-thi-ơ 26:63). Khi Chúa Jê-sus trả lời quả quyết,

“Thầy cả thượng phẩm bèn xé áo mình mà nói rằng: Nó đã nói phạm thượng; chúng ta còn cần gì người làm chứng nữa sao Các ngươi vừa nghe lời phạm thượng đó, thì nghĩ làm sao? Chúng trả lời rằng: Nó đáng chết! Họ bèn nhổ trên mặt Ngài, đấm Ngài, lại có kẻ vả Ngài, mà nói rằng: Hỡi Đấng Christ, hãy nói tiên tri đi; cho chúng ta biết ai đánh ngươi” (Ma-thi-ơ 26:65-68).

Thầy cả Thượng phẩm không có quyền hành hình người ta. Cho nên Cai-phe lôi kéo Chúa Jê-sus đến Phô-ti-pha Phi-lát, quan tổng đốc La-mã – và kêu gọi dân La-mã để đóng đinh Ngài.

Thật khó khăn để sản xuất bài giảng tiểu sử như vầy, nhưng thật hợp lý để đưa ra hai kết luận chung chung từ những chữ và những hành động của người nầy, Giô-sép Cai-phe, Thầy Cả Thượng Phẩm, người đã hoạch định sự đóng đinh Đấng Christ.

I. Trước tiên, Cai-phe quá ngoan đạo, và ngay cả nói một sự thật thâm thuý về sự hy sinh thay thế của Đấng Christ.

Cai-phe là con rể của Thầy Cả Thượng Phẩm An-ne. Ông ta đã duy trì địa vị Thầy Cả Thượng Phẩm được 18 năm, lâu dài hơn bất cứ ai trong thời đó.

Thật không may, chúng ta có thể biết ông là người như thế nào. Thí dụ, vài lần, khi Tiến sĩ Hymers còn trẻ, ông được cho biết, “Cậu không thể giảng điều đó,” hay “Cậu không thể giảng như vậy.” Như những năm trôi qua điều đó đã trở nên rõ ràng rằng lời khuyên nầy là sai. Những người mà nói với ông điều đó chỉ quan tâm đến địa vị của họ hơn là sự thật, như Kinh Thánh đã chép. Một mục sư không thể làm hài lòng những người chỉ quan tâm đến việc giữ gìn công việc làm của họ, và không làm ai khó chịu. Cai-phe là loại người đàn ông như vậy. Ông ta đã biết Chúa Jê-sus làm “nhiều phép lạ” (Giăng 11:47), nhưng ông chỉ thích thú trong việc ngăn chận Chúa Jê-sus ra khỏi động cơ chính trị. Ông nghĩ rằng, “Nếu như chúng ta để yên cho ngài thì chúng ta sẽ mất cái gì đó.”

Chúa Jê-sus nói và làm điều Ngài đã nói và đã làm và làm vì yêu thương và vâng lời Đức Chúa Trời. Cai-phe nói và làm điều ông đã nói và làm mà không nghĩ gì về Đức Chúa Trời. Ngày nay có rất nhiều người như ông ta trong hội thánh chúng ta. Ông rất ngoan đạo. Không nhận thức rõ, ông ngay cả nói điều thật về sự chuộc lỗi thay thế của Đấng Christ khi ông nói,

“Các ngươi chẳng xét rằng thà một người vì dân chịu chết, còn hơn cả nước bị hư mất” (Giăng 11:50).

Vì thế, ông đã nói sự thật thâm thuý về sự chết của Đấng Christ như là sự thay thế cho tội nhân, những lời dội vang của Ê-sai,

“Nhưng người đã vì tội lỗi chúng ta mà bị vết, vì sự gian ác chúng ta mà bị thương. Bởi sự sửa phạt người chịu chúng ta được bình an, bởi lằn roi người chúng ta được lành bịnh” (Ê-sai 53:5).

Nhưng hãy cẩn thận! Bạn có thể biết những lời đó mà không cần nhận bất cứ lợi ích gì từ họ! Đó là trường hợp của Cai-phe. Ông ta biết những lời đúng đó, nhưng họ hoàn toàn không có hiệu quả trên đời sống của ông.

Đây cùng là Thầy Cả Thượng Phẩm mà đã hăm doạ Phi-e-rơ khi ông giảng về sự sống lại từ cỏi chết của Chúa Jê-sus. Nhưng bởi vì ông sợ dân chúng, ông đã hăm doạ Phi-e-rơ và để ông ta đi (Công Vụ Các Sứ Đồ 4:21). Lần nữa, Cai-phe cùng là người Thầy Cả Thượng Phẩm mà đã thẩy những Sứ-đồ vào tù (Công Vụ Các Sứ Đồ 5:17-18). Nhưng Đức Chúa Trời sai thiên sứ để mở cửa tù và thả họ tự do. Rồi Cai-phe sai lính để đem Phi-e-rơ ra trước Toà Công Luận (Sanhedrin) “nhưng không cách dữ tợn, vì sợ dân chúng ném đá” (Công Vụ Các Sứ Đồ 5:26). Rất nhiều người nghe những Sứ-đồ mà Cai-phe đã sợ họ sẽ ném đá ông cho đến chết nếu ông thiệt hại họ! Một trong những người ở Toà Công Luận (Sanhedrin), tên Ga-ma-li-ên, nói với Cai-phe và những người khác hãy,

“Nay ta khuyên các ngươi: Hãy lánh xa những người đó để mặc họ đi. Vì nếu mưu luận và công cuộc nầy ra bởi người ta, thì sẽ tự hư đi; nhưng nếu bởi Đức Chúa Trời ra, thì các ngươi phá diệt những người đó chẳng nổi, và lại là liều mình đánh giặc cùng Đức Chúa Trời. Chúng nghe theo lời người” (Công-Vụ-Các-Sứ-Đồ 5:38-39).

Cai-phe và những người khác đồng ý với Ga-ma-li-ên. Nhưng họ đã làm gì? Họ có trở nên quan tâm về Đức Chúa Trời? Không! Họ đánh đập những Sứ-đồ và “cấm không được lấy danh Đức Chúa Jê-sus mà giảng dạy; đoạn tha ra” (Công Vụ Các Sứ Đồ 5:40).

“Ngày nào cũng vậy, tại trong đền thờ hoặc từng nhà, sứ đồ cứ dạy dỗ rao truyền mãi về Tin Lành của Đức Chúa Jêsus, tức là Đấng Christ” (Công-Vụ-Các-Sứ-Đồ 5:42).

Như thế, chúng ta rời Cai-phe – yếu, không khả năng để ngăn sự giảng dạy Phúc Âm và truyền bá Cơ-đốc Giáo. Điều đó không bao giờ đi vào tâm trí của ông để nghĩ về Đức Chúa Trời và ăn năn tội lỗi của ông. Ông ta cứ tiếp tục chơi trò chính trị – đầy tôn giáo, không sợ hãi Đức Chúa Trời – cho đến khi ông bị đuổi khỏi chức thầy tế lễ bởi người thừa tự của Phi-lát là Vitellus vài năm sau đó, 36 năm Sau Công Nguyên theo như Josephus (Những Cổ Nhân ‘Antiquities,’ XVIII:4,2). Điều không biết là việc gì xảy ra cho ông sau khi ông bị truất ngôi. Một rương đá vôi (bình đựng hài cốt) chứa những xương của người chết được khám phá trong Giê-ru-sa-lem vào 1991 khắc tên Cai-phe – mà được tin rằng bởi nhà khảo cổ là quan tài thật sự của ông (Kinh Thánh Khảo Cổ Học ‘Archaeological Study Bible,’ Zondervan, 2005, tr. 1609; ghi chú dựa trên Ma-thi-ơ 26:3). Ông chỉ được nhớ đến là “chịu trách nhiệm sâu đậm nhất cho sự giết [Chúa Jê-sus] do toà quyết định, tù nhân vô tội” (John D. Davis, D.D., Tự Điển Kinh Thánh Davis ‘Davis Dictionary of the Bible,’ Nhà Xuất Bản Baker Book House, bản 1978, tr. 114).

II. Thứ hai, Cai-phe, như Ca-in, không bao giờ ăn năn – và không bao giờ được cứu.

Có sự song song giữa Cai-phe và Ca-in. Ca-in biết rằng ông cần để đem sinh tế sống, như A-bên đã làm. Nhưng Ca-in không có ăn năn. Thay vào,

“Ca-in thuật lại cùng A-bên là em mình. Vả, khi hai người đang ở ngoài đồng, thì Ca-in xông đến A-bên là em mình, và giết đi” (Sáng-Thế-Ký 4:8).

Có sự liên quan Tân Ước giữ Ca-in và người như là Cai-phe. Sứ-đồ Giăng nói,

“Chớ làm như Ca-in, là kẻ thuộc về ma quỉ, đã giết em mình. Vì sao người giết đi? Bởi việc làm của người là dữ, còn việc làm của em người là công bình. Hỡi anh em, nếu thế gian ghen ghét anh em, thì chớ lấy làm lạ” (1 Giăng 3:12-13).

Cai-phe, như Ca-in, bị sự ảnh hưởng bởi Sa-tan, “người dữ đó.” Giống như Ca-in, Cai-phe là thuộc “thế gian.” Ông chưa bao giờ ngưng nghe theo Sa-tan. Ông chưa bao giờ rời bỏ “thế gian” để phục vụ Đức Chúa Trời. Những Thầy Thông Giáo của hội Do Thái Qumran, đã sản xuất những Cuộn Sách Biển Chết (Dead Sea Scrolls), rất thiết yếu về Cai-phe, là người mà họ gọi là “thầy tế lễ gian ác” (Kinh Thánh Khảo Cổ Học ‘Archaeological Study Bible,’ như đã trích).

Ca-in và Cai-phe đưa ra lời cảnh cáo dễ sợ đến những ai vẫn còn ngoan đạo nhưng lại hư mất. Cả Ca-in và Cai-phe biết về vật sinh tế sống. Cả Ca-in và Cai-phe đã được nói đến trực tiếp bởi Đức Chúa Trời. Đức Chúa Trời là Con nói trực tiếp đến Cai-phe – như Ngài đã làm cùng Ca-in (Sáng-Thế-Ký 4:6-7). Cả Ca-in và Cai-phe giũ sạch tiếng Đức Chúa Trời, nói cùng lương tâm của họ, và lao mình vào đời sống tự cho mình là trung tâm. Cả Ca-in và Cai-phe vẫn đứng trước mặt Đấng Christ trong Ngày Phán Xét Cuối Cùng, và Ngài sẽ nói với họ,

“Khi ấy, ta sẽ phán rõ ràng cùng họ rằng: Hỡi kẻ làm gian ác, ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi ta!” (Ma-thi-ơ 7:23).

Rồi họ sẽ “…bị liệng ra chốn tối tâm ở ngoài, tại đó sẽ có khóc lóc và nghiến răng” (Ma-thi-ơ 8:12).

Tôi cảnh cáo bạn sáng nay – bạn phải chắc là nghĩ về Đức Chúa Trời! Bạn phải chắc là nghĩ về tội lỗi của bạn! Bạn phải chắc là không chỉ nói “những lời đúng.” Bạn chắc phải nhận biết tội lỗi của bạn!

“hãy cảm biết sự khốn nạn mình, hãy đau thương khóc lóc; hãy đổi cười ra khóc, đổi vui ra buồn” (Gia-cơ 4:9).

Bạn chắc phải kinh nghiệm sự biến đổi thật sự – rằng bạn thực ra đến mặt đối mặt với Chúa Jê-sus Christ và được tẩy sạch khỏi “những tội lỗi trong chính huyết Ngài” (Khải Huyền 1:5). Đừng chần chờ! Đừng từ chối để đến cùng Chúa Jê-sus! Đừng chần chừ cho đến khi Đức Chúa Trời phó mặt bạn, và chuyển bạn qua cho tâm trí trụy lạc!

Đã quá lâu tôi bỏ mặc Đấng Cứu Chuộc.
   Quá lâu tôi đã giữ tội lỗi mình.
Quá lâu tôi diện cớ sự khước từ mình,
   Và nay tôi lạc mất khi không có Ngài.
Đã trể rồi, ôi, quá trể! Tuy thế Ngài vẫn gõ cửa,
   Và Jê-sus, Đấng Cứu Chuộc yêu quí, được gọi lần nữa.
(“Đã Lâu Tôi Bỏ Mặc ‘Too Long I Neglected’
      bởi Tiến sĩ John R. Rice, 1895-1980).

Tiến sĩ Hymers, xin vui lòng đến đây và kết thúc buổi nhóm.


KHI VIẾT THƯ CHO TIẾN SĨ HYMERS, XIN QUÝ VỊ VUI LÒNG CHO ÔNG TA BIẾT QUÝ VỊ ĐẾN TỪ ĐẤT NƯỚC NÀO, NẾU KHÔNG ÔNG TA KHÔNG THỂ TRẢ LỜI ĐIỆN THƯ QUÝ VỊ ĐƯỢC. Nếu quý vị đươc cảm động qua bài giảng này, xin gởi email đến Tiến sĩ Hymers và cho ông biết, nhưng luôn cho biết quý vị viết từ nơi nào. Địa chỉ điện thư của Tiến sĩ Hymers: rlhymersjr@sbcglobal.net (nhấn vào đây). Quý vị cũng có thể viết thư cho Tiến sĩ Hymers trong bất cứ ngôn ngữ nào, nhưng nếu có thể, xin viết bằng tiếng Anh. Nếu quý vị muốn viết thư tay cho ông, đây là địa chỉ của ông: P.O. Box 15308, Los Angeles, CA 90015. Quý vị cũng có thể liên lạc với ông qua điện thoại: (818) 352-0452.

(KẾT THÚC BÀI GIẢNG)
Bạn có thể đọc những bài giảng của Tiến sĩ Hymers hằng tuần trên trang mạng
 tại www.sermonsfortheworld.com. Bấm vào “Bài giảng bằng tiếng Việt.”

Những bài giảng viết tay nầy không có bản quyền. Bạn có thể dùng họ mà không cần có sự
cho phép của Tiến sĩ Hymers. Nhưng mà tất cả thông điệp qua video đã có bản quyền, và
chỉ được sử dụng khi nào có xin phép.

Đơn Ca Trước Bài Giảng bởi Ông Benjamin Kincaid Griffith:
“Đã Quá Lâu Tôi Bỏ Mặc ‘Too Long I Neglected’
(bởi Dr. John R. Rice, 1895-1980).


DÀN BÀI CỦA

CAI-PHE - NGƯỜI LẬP MƯU GIẾT CHÚA JÊ-SUS CHRIST!

CAIAPHAS – THE MAN WHO PLANNED THE MURDER OF CHRIST!

Bài giảng viết bởi Tiến sĩ R. L. Hymers, Jr.
Và được giảng dạy bởi Ông John Samuel Cagan

“Nhưng một người trong bọn họ, tên là Cai-phe, làm thầy cả thượng phẩm đang niên, nói rằng: Các ngươi chẳng biết gì hết! Các ngươi chẳng xét rằng thà một người vì dân chịu chết, còn hơn cả nước bị hư mất. Vả, người nói điều đó chẳng phải tự mình, nhưng bởi làm thầy cả thượng phẩm đang niên, người nói tiên tri về Đức Chúa Jêsus sẽ vì dân mà chết; và không những vì dân thôi, mà cũng để nhóm con cái Đức Chúa Trời đã tản lạc lại làm một đoàn. Từ ngày đó, chúng lập mưu giết Ngài” (Giăng 11:49-53).

(Lu-ca 16:31; Ê-phê-sô 2:1; Giăng 11:47-48, 49-52, 53;
Ma-thi-ơ 26:63, 65-68)

I.    Trước tiên, Cai-phe rất ngoan đạo, và ngay cả nói một sự thật thâm thuý về
sự hy sinh thay thế của Đấng Christ, Giăng 11:47, 50; Ê-sai 53:5;
Công-Vụ-Các-Sứ-Đồ 4:21; 5:17-18, 26, 38-39, 40, 42.

II.   Thứ hai, Cai-phe, giống như Ca-in, không bao giờ ăn năn – và chưa bao
giờ được cứu, Sáng-Thế-Ký 4:8; I Giăng 3:12-13; Sáng-Thế-Ký 4:6-7;
Ma-thi-ơ 7:23; 8:12; Gia-cơ 4:9; Khải Huyền 1:5.