Print Sermon

Mục đích của trang mạng nầy là để cung cấp những bài giảng viết miển phí và những bài giảng trên vi-đi-ô đến các mục sư và giáo sĩ trên toàn thế giới, đặc biệt là Thế Giới Thứ Ba, là những nơi có rất ít chủng viện thần học hay trường Kinh Thánh.

Những bài giảng và vi-đi-ô này được truyền đến khoảng 1,500,000 máy vi tính trên 221 quốc gia mỗi tháng tại www.sermonsfortheworld.com. Hàng trăm người khác xem nó trên YouTube, nhưng họ sớm rời Youtube và đến với trang mạng của chúng ta, bởi vì mỗi bài giảng hướng họ rời khỏi Youtube mà đến trang mạng của chúng ta. Youtube cung cấp người đến với trang mạng của chúng ta. Bài giảng được chuyển dịch qua 46 ngôn ngữ đến với hàng ngàn người mỗi tháng. Những bài giảng không có bản quyền, cho nên những mục sư có thể sử dụng chúng mà không cần có sự cho phép. Xin vui lòng nhấn vào đây để tìm xem bạn có thể trợ giúp chúng tôi hàng tháng hầu cho việc rao truyền Phúc Âm quý báu này được lan rộng đến toàn thế giới, bao gồm cả các quốc gia Hồi Giáo và Ấn Độ Giáo.

Khi nào bạn viết cho Tiến sĩ Hymers, xin vui lòng cho ông biết bạn đang cư ngụ tại quốc gia nào, bằng không thì ông không thể trả lời cho bạn được. Điện thư (e-mail) của Tiến sĩ Hymers là rlhymersjr@sbcglobal.net.




MỘT NGƯỜI TỐT BỊ HƯ MẤT VÀ MỘT
NGƯỜI XẤU ĐƯỢC CỨU!

A GOOD MAN LOST AND A BAD MAN SAVED!
(Vietnamese)

bởi Tiến sĩ R. L. Hymers, Jr.
by Dr. R. L. Hymers, Jr.

Bài giảng được giảng tại Hội Thánh Báp-tít Tabernacle ở Los Angeles
tối Chúa Nhật ngày 5 tháng 3 năm 2017
A sermon preached at the Baptist Tabernacle of Los Angeles
Lord’s Day Evening, March 5, 2017

“Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ khác: Có hai người lên đền thờ cầu nguyện: một người Pha-ri-si và một người thâu thuế. Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện thầm như vầy: Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài, vì tôi không phải như người khác, tham lam, bất nghĩa, gian dâm, cũng không phải như người thâu thuế nầy. Tôi kiêng ăn một tuần lễ hai lần, và nộp một phần mười về mọi món lợi của tôi. Người thâu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng: Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội! Ta nói cùng các ngươi, người nầy trở về nhà mình, được xưng công bình hơn người kia; vì ai tự nhắc mình lên sẽ phải hạ xuống, ai tự hạ mình xuống sẽ được nhắc lên” (Lu-ca 18:9-14).


Đây là một ẩn dụ. Nó là một câu chuyện mà Chúa Jê-sus nói lên để giải thích một chân lý trọng đại. Chúa Jê-sus đưa ra ẩn dụ nầy đến một số người tự tin, người đã tin vào phẩm chất tốt của họ, là những người coi thường người khác.

Tiến sĩ R. A. Torrey là một người truyền giảng phúc âm trứ danh. Ông thường giảng trên phân đoạn nầy. Ông gọi bài giảng nầy là “Một Người Tốt Bị Hư Mất và Một Người Xấu Được Cứu.” Tiến sĩ Torrey nói, “Có thể một số bạn nghĩ rằng tôi méo mó trong chủ đề nầy. Phải nên là ‘Một người tốt được cứu và một người xấu mới bị hư mất.’ Nhưng bạn đã sai. Chủ đề rất rõ ràng, ‘Một người tốt bị hư mất và một người xấu được cứu.’” Chúa Jê-sus Christ đã đưa ra cho chúng ta câu chuyện nầy. Chúa Jê-sus Christ nói về một người tốt và một người xấu. Chúa Jê-sus Christ nói cho chúng ta rằng người tốt bị hư mất và người xấu được cứu.

Người Pha-ri-si là những người tốt. Họ là những người ngoan đạo. Họ sống một đời sống tốt đẹp. Những người thu thuế là những người lấy tiền thuế. Họ thu lấy được nhiều tiền bao nhiêu thì cứ thu lấy. Họ giống như những người trong băng đảng. Họ dùng quyền lực uy hiếp người ta để đưa nhiều tiền cho họ. Họ nộp đủ số tiền qui định cho chính quyền La-mã. Tiền còn lại họ giữ túi riêng. Người Do Thái rất ghét họ. Họ bị coi như là những kẻ phản bội, và rất độc ác. Những người thu thuế là những người xấu nhất trong tất cả tội nhân. Họ là những người tham nhũng và trộm cướp. Trong ẩn dụ nầy, Chúa Jê-sus thật sự chia nguyên cả chủng tộc nhân loại ra. Ngài chia họ ra làm hai nhóm người – người tự cho mình là công bình là những người hư mất, còn ai biết mình là tội nhân thì được cứu. Người hư mất và người được cứu. Người bị nguyền rủa và người được chọn. Rơm rạ và lúa mì. Những ai đi trên con đường rộng dẩn đến Địa Ngục, và những ai đi trên con đường hẹp dẩn đến sự cứu rổi. Chúa Jê-sus chia chủng tộc nhân loại ra, và mỗi chúng ta ở đây tối nay thì ở một trong hai nhóm đó. Bạn ở trong nhóm nào tối nay? Chúa Jê-sus phán, “Hai người cùng lên đền thờ cầu nguyện; một người là Pha-ri-si, còn người kia là người thu thuế.” Một người tốt và một người xấu. Bạn là người nào?

I. Thứ nhất, người “tốt” là người bị hư mất.

“Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện thầm như vầy: Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài, vì tôi không phải như người khác, tham lam, bất nghĩa, gian dâm, cũng không phải như người thâu thuế nầy. Tôi kiêng ăn một tuần lễ hai lần, và nộp một phần mười về mọi món lợi của tôi” (Lu-ca 18:11-12).

Trong cái nhìn của thế gian, ông ta thật ra là một người “tốt”. Ông là một người đạo đức. Ông là một người có đời sống trong sạch. Ông là một người ngoan đạo. Ông là một người rộng lượng. Ông là một người đáng kính. Ông là một người giống như tôi trước khi tôi được cứu. Tôi khoác áo vào và đi ngang qua phòng khách nhà chú tôi. Những người khác thì đã say rượu. Họ nằm lăn ra ngũ trên băng ghế và sàn nhà. Lúc đó tôi độ khoảng 18 tuổi. Tôi nghĩ, “tôi không muốn giống như họ.” Tôi là một người tốt. Tôi không dùng thuốc. Tôi không uống rượu. Và tôi đã bỏ hút thuốc hoàn toàn. Tôi là một người tốt. Tôi đã đầu phục để làm mục sư giảng dạy của Báp-tít. Tôi rất tốt. Nhưng tôi vẩn hư mất! Tôi hảnh diện vì tôi không làm những gì mà những đứa trẻ khác đã làm. Tôi rất tự hào cho chính tôi. Tôi nghĩ rằng tôi không có điều gì sai quấy. Nhưng tôi vẫn không cảm thấy bình an cho chính tôi. Tôi tự hỏi, “Đức Chúa Trời muốn điều gì hơn nữa?” Tôi đến nhà thờ. Tôi đến mỗi sáng và mỗi tối Chúa Nhật. Tôi lắng nghe Billy Graham giảng trên ra-đi-ô mỗi chiều Chúa Nhật. Tôi hát trong ban hát thanh niên mỗi tối Chúa Nhật. Tôi đã dâng mình cho Chúa, trở thành mục sư. Tuy nhiên tận trong tâm hồn tôi vẫn không có sự bình an. Kinh Thánh chép, “Đức Chúa Trời ta đã phán: Những kẻ gian ác chẳng hưởng sự bình an” (Ê-sai 57:21). Đức Chúa Trời muốn điều gì hơn nữa? Tôi giống như người Pha-ri-si!

Ông ta tin vào chính mình. Ông coi thường những người khác. Ông không kể ông là tội nhân. Ông không có sự nhận biết gì về tấm lòng tội lỗi của ông. Ông cầu nguyện “với chính mình” thay vì với Đức Chúa Trời. Ông ca ngợi về sự công chính của mình. Bạn cũng giống như vậy tối nay! Bạn nghĩ rằng bạn như vậy là đã đủ tốt rồi. Bạn tự lừa dối chính mình. Bạn đã nghe theo lời Sa-tan. Bạn đã bị nó lừa dối. Bề ngoài bạn một người ngay thẳng và đạo đức. Nhưng tấm lòng bạn thì tội lỗi sâu nặng. Kinh Thánh nói tấm lòng của bạn “là dối trá hơn mọi vật, và rất là xấu xa” (Giê-rê-mi 17:9). Khi tôi giảng về điều đó, bạn không thích. Nó làm cho bạn cảm thấy không thoải mái và khó chịu. Bạn không muốn tự xét lòng mình. Bạn muốn trốn khỏi Đức Chúa Trời, giống như A-đam vậy. Bạn muốn che đậy tội lỗi của mình, giống như A-đam. Bạn muốn đổ lỗi cho người khác, giống như A-đam. Và bạn bị nguyền rủa bởi Đức Chúa Trời, giống như A-đam! Bạn bị lạc mất. Lạc mất trong tín ngưởng tôn giáo và nếp sống đạo đức. Lạc trong sự tự lừa dối chính mình. Lạc trong hi vọng sai lầm. Và nếu như bạn qua đời, bạn sẽ bị lạc mất trong cỏi đời đời.

Đời đời, đời đời,
Lạc mất trong cỏi đời đời.
Đời đời, đời đời,
Lạc mất trong cỏi đời đời!
   (“Cỏi Đời Đời ‘Eternity’” bởi Elisha A. Hoffman, 1839-1929).

Tôi tự hỏi chính mình, “Đức Chúa Trời muốn điều gì hơn nữa?” Không có điều gì tôi làm gọi là đủ! Tôi cảm thấy băn khoăn và khó chịu ngày đêm – và bạn cũng sẽ vậy! Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy vui vẽ trong tình huống nầy! Bạn sẽ không bao giờ có sự bình an trong cách nầy! “Đức Chúa Trời ta phán như vầy: Những kẻ gian ác chẳng hưởng sự bình an” (Ê-sai 57:21). Bạn giống như thầy thông giáo giàu trẻ tuổi kia. Bạn giữ luật pháp Chúa chỉ bề ngoài, nhưng bạn không nghĩ đến tội lỗi bên trong tấm lòng bạn. Bạn không hiểu được luật pháp tâm linh của Đức Chúa Trời. Luật pháp của Đức Chúa Trời là lên án sự thèm khát những gì nhỏ nhoi nhất của tấm lòng bạn! Bạn là người tốt trong cái tiềm thức của bạn. Nhưng bạn là một tội nhân không có gì tốt cả trong cái nhìn của Đức Chúa Trời! Nếu bạn qua đời trong tình cảnh nầy bạn sẽ đi thẳng vào lửa Địa Ngục đời đời!

Đời đời, đời đời,
Lạc mất trong cỏi đời đời.

Nhưng tôi muốn chỉ cho bạn thấy thêm một điều nữa về người nầy. Sự cầu nguyện của ông cho thấy ông là người gian trá; ông là người hoàn toàn giả tạo. Ông không có nhận thức về Đức Chúa Trời một chút nào. “Sự cầu nguyện” của ông là giả tạo và sai lầm. Những sự cầu nguyện của một người thường chứng tỏ rằng họ chưa bao giờ được biến đổi. Sự cầu nguyện của họ có giọng điệu giả dối. Chúng là những lời cầu nguyện máy móc. Chúng là sự giả bộ. Chúng không phải là lời cầu nguyện thật sự chút nào! Chúng chỉ là những lời trống rỗng mà bạn nói lên để làm cảm động người khác – hay để lừa dối chính mình. Người đàn ông nầy không thật sự cầu nguyện chút nào! Ông tự khen ngợi chính mình về “sự tốt lành” của ông – “Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài, vì tôi không phải như người khác,..” Thật điên dại! Ông không biết rằng Đức Chúa Trời nhìn thấy lời giả dối như thế nào sao? Những lời giả dối! Ông ta có thật sự tin vào Đức Chúa Trời chút nào không? Không có trong ý nghĩa thật. Đức Chúa Trời chỉ là ý tưởng trừu tượng, không phải là cá nhân và Đức Chúa Trời thật – không phải Đức Chúa Trời sống chút nào! Làm sao tôi biết điều đó? Bởi vì ông “đứng cầu nguyện thầm…” (Lu-ca 18:11). Nó cũng có thể được dịch như vầy, “ông cầu nguyện thầm” (bản NIV, ghi chú a). Trong thật tế, thì ông nầy không có cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời chút nào. Ông chỉ khoe khoang về sự tốt lành của chính bản thân. Ông cầu nguyện với chính mình, không phải với Đức Chúa Trời! Đó không phải là cách mà bạn cầu nguyện hay sao, nếu bạn có cầu nguyện? Bạn có đôi khi cảm thấy rằng bạn cầu nguyện chỉ để nghe chính mình cầu nguyện không? Đó không phải là lý do tại sao bạn sợ để cầu nguyện lớn tiếng trong những buổi nhóm cầu nguyện hay sao? Không phải bởi vì bạn biết rằng những người khác sẽ nghĩ là lời cầu nguyện của bạn là giả dối hay sao? Rằng bạn cầu nguyện cũng chỉ để cho người ta thấy thôi? Và điều nầy không phải chỉ ra cho thấy rằng bạn là người hư mất, một người hư mất không thật sự cầu nguyện đến Đức Chúa Trời? Trong câu 14 Chúa Jê-sus cho chúng ta biết rõ ràng rằng người gọi là “tốt” không được xưng “công bình.” Ông ta không phải là người được cứu! Ông ta là người hư mất. Ông ngoan đạo nhưng là hư mất. Ông sẽ đi vào Địa Ngục cho đến tận cùng của cỏi đời đời!

Đời đời, đời đời,
Hư mất trong cỏi đời đời!

Ông là người đạo đức giả – và bạn cũng vậy! Ông giả vờ cầu nguyện cùng Đức Chúa Trời – và bạn cũng vậy! Có một ngày sự “tốt lành” của bạn sẽ không giúp được bạn. Chuyện khủng khiếp sẽ xảy đến với bạn, cũng như sẽ đến với mọi người. Nhưng trong ngày kinh hãi và đau buồn đó sự đạo đức giả của bạn sẽ không có ích gì cho bạn. Kinh Thánh chép, “Những kẻ phạm tội đã kinh hãi trong Si-ôn…” (Ê-sai 33:14). Bạn sẽ chết và đứng trước sự hiện diện của Đức Chúa Trời, và Ngài sẽ phán, “…ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi ta” (Ma-thi-ơ 7:23). Tôn giáo sai lạc của bạn sẽ không có ích gì cho bạn lúc ấy. Đức Chúa Trời sẽ quăng hết thảy những người đạo đức giả như bạn vào lửa của Địa Ngục. Ông là người tốt trong ánh mắt của thế gian. Nhưng ông là người hư mất trong mắt của Đức Chúa Trời! Bạn có thể là tốt trong ánh mắt của thế gian. Nhưng bạn là người hư mất trong mắt của Đức Chúa Trời.

II. Thứ hai, người xấu được cứu.

“Người thâu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng: Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội!” (Lu-ca 18:13).

Ông chưa từng là người tốt. Ông không phải là người đạo đức. Ông chưa thấy ông là người tội lỗi như thế nào. Đức Thánh Linh đã chỉ cho ông ta biết rằng ông thật sự là người tội lỗi hư mất. Ông cảm thấy ông chỉ xứng đáng với sự hình phạt từ Đức Chúa Trời. Ông cảm nhận như Trước Giả đã viết, “Tội lỗi tôi hằng ở trước mặt tôi” (Thi-Thiên 51:3). Tiến sĩ John Gill nói, “Ông không thể nhìn lên, sự xấu hổ làm ông đỏ mặt; sự buồn rầu làm [mặt ông] cuối xuống; sự sợ hãi phẫn nộ và sự không hài lòng [của Đức Chúa Trời], ám ảnh ông, ông tự xét chính ông không xứng đáng với [ân điển của Đức Chúa Trời]. Ông đấm ngực…ông làm điều nầy để thức tỉnh và khuấy động lên…tâm hồn của ông, để kêu cầu cùng Đức Chúa Trời…mà rằng, ‘Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội’! Đó là lời cầu nguyện của ông; ngắn gọn nhưng là lời rất đầy ý nghĩa…là sự xưng nhận rằng ông là tội nhân, một tội nhân trong A-đam, một tội nhân đã [thừa kế] bản chất tội lỗi từ A-đam, được mang và sanh ra trong tội lỗi; và là tội nhân bởi việc làm, đã phạm thật nhiều tội lỗi; một tội nhân tội lỗi và bẩn thỉu – xứng đáng với sự phẫn nộ của Đức Chúa Trời, và chổ thấp nhứt [phần của] địa ngục…Đức Chúa Trời cầm bằng kẻ mắt tội” (ghi chú dựa trên Lu-ca 18:13).

Và tuy thế bạn có thể trải qua sự nhận thức về tội lỗi và vẫn không được cứu. Tôi đã từng thấy mặt của những người dầm thấm trong nước mắt của sự nhận thức tội lỗi. Nhưng họ chưa bao giờ được cứu, ngay cả sau khi trải qua một thời gian khóc lóc và đau khổ vì tội lỗi của họ. Tôi đã từng thấy nhiều người trải qua nhiều sự đau khổ và nhận thức về tội lỗi. Nhưng họ chưa bao giờ được biến đổi. Tôi từng nghe nhiều người nói, “Tôi cảm giác tội lỗi và sai quấy.” Tôi từng nghe họ nói những điều như vậy với đầy nước mắt – nhưng họ không được cứu! Làm sao có thể như vậy? Để tôi giải thích cách rõ ràng mà tôi có thể. Sự nhận thức về tội lỗi không có nghĩa là sự biến đổi khỏi tội lỗi. Bạn có thể đến dưới sự nhận thức về tội lỗi và đồng thời không được cứu bởi Đức Chúa Jê-sus. Tôi đã thấy có người khóc nức nở hết lần nầy đến lần khác – và thế nhưng họ không bao giờ tin cậy Chúa Jê-sus Christ. Tiến sĩ Martyn Lloyd-Jones hiểu điều đó. Ông nói, “Trở nên Cơ-đốc Nhân là một sự khủng hoảng, là biến cố tới hạn, là một sự chấn động lớn mà Tân Ước mô tả trong ngôn ngữ như sanh lại, hay sự tạo dựng mới…Hơn thế đó, nó mô tả như một hành động siêu nhiên [được làm] bởi chính Đức Chúa Trời, điều gì đó mà có thể so sánh với một linh hồn đã chết được làm sống lại…” Nó là một sự khủng hoảng mà Đức Chúa Trời làm cho bạn ghét tấm lòng tội lỗi của bạn. Là một sự khủng hoảng mà Đức Chúa Trời lập trong bạn. Nó chỉ đến khi sự nhận thức tội lỗi làm cho bạn khao khát để có sự giải thoát. John Bunyan ở dưới sự nhận thức về tội lỗi trong bảy năm. Là bảy năm Địa Ngục trên trần gian. Tôi biết bởi kinh nghiệm rằng sự nhận thức tội lỗi không phải là sự biến đổi từ tội lỗi.

Khi mà họ thấy một người đầy lệ trong mắt, những người giảng dạy hiện đại nghĩ rằng họ đã được cứu! Nhưng họ chưa có ở trong độ sâu của sự thống khổ. Khi bạn thấy nước mắt và ngay lập tức kêu họ để tin nhận Đấng Christ thì thường không xảy ra. Họ chưa bị vỡ đủ để khao khát Chúa Jê-sus để cứu họ. Đó là tại sao họ thường nói, “Và rồi tôi tin cậy Đức Chúa Jê-sus.” Họ viết đầy trang giấy về họ. Nhưng họ có rất ít để nói về Đức Chúa Jê-sus Christ. Rồi, khi chúng ta hỏi họ vài tuần lễ sau, họ nói, “Tôi tin rằng Chúa Jê-sus đã chết cho tôi.” “Rằng” chỉ cho thấy họ chỉ tin vào học thuyết, không phải chính Chúa Jê-sus. Một tội nhân hư mất sẽ không bao giờ tin cậy vào chính Chúa Jê-sus. Cho đến khi nào bạn rất chán nản. Sẽ không cho đến khi nào bạn không còn thấy đường nào để trốn thoát khỏi sự đau đớn và thống khổ của sự nhận thức tội lỗi. Đôi khi điều đó xảy ra rất nhanh. Nhưng thường thường bạn phải trải qua vài sự biến đổi nhầm lẩn. Chỉ lúc ấy bạn mới nói cùng Sứ-đồ, “Khốn nạn cho tôi! Ai sẽ cứu tôi thoát khỏi [thân thể hay chết nầy]?” (Rô-ma 7:24). Chỉ lúc ấy bạn mới kêu cầu sự thương xót của Đức Chúa Trời như người thâu thuế đã làm! Chỉ khi đó Đức Chúa Trời sẽ nhậm lời bạn và kéo bạn đến cùng Đức Chúa Jê-sus!

Những người truyền bá Phúc Âm hiện đại muốn mọi thứ phải vừa nhanh và dễ dàng. Chúng ta đã thấy điều đó trong sự phục hưng năm vừa qua. Một số đông bạn đến và nói, “Và rồi tôi tin nhận Chúa Jê-sus để cứu tôi.” Hoặc “rồi tôi tin rằng Chúa Jê-sus đã cứu tôi.” Đức Chúa Jê-sus Christ gần như hoàn toàn bị loại bỏ. Bị loại bỏ bởi vì bạn chưa bị cáo trách về tội lỗi. Bị cáo trách về sự tối tâm của tấm lòng của bạn. Bị cáo trách về sự thù hằn cùng Đức Chúa Trời. Bị cáo trách về thực tế rằng bạn không thể thay đổi chính mình. John Cagan nói, “Tôi phải đến cùng Chúa Jê-sus, nhưng tôi không thể làm được.” “Khốn nạn cho tôi, ai sẽ cứu tôi? Chúng tôi cho bạn biết rằng bạn chỉ cần tin rằng Chúa Jê-sus có thể cứu bạn. Bạn có một phần hơi khó chịu và rồi bạn trở lại sự ngủ mê tâm linh. Và đa số bạn không bao giờ được biến đổi! Bạn phải quay trở lại và trải qua nguyên quá trình của sự nhận thức tội lỗi lần nữa. Sự biến đổi là điều quan trọng nhứt chưa từng xảy ra trong cuộc đời bạn. Bạn không thể giải thích đức tin trong Chúa Jê-sus của bạn trong vòng một câu. Hoặc nữa câu, như một cô gái làm, là cô gái đã ngủ trở lại, và bây giờ không có sự nhận thức tội lỗi chút nào. Nếu bạn không có ở dưới sự nhận thức về tội lỗi, với đầy nước mắt, tại sao bạn tiến tới phía trước? Bạn nghĩ rằng chúng ta có thể làm được gì? Điều gì đó làm cho bạn trải qua nguyên kinh nghiệm trong vòng vài phút? Mặc dù bạn đến đến thờ 1,000 lần thì cũng không có gì chúng tôi có thể làm cho bạn. Không có gì chúng tôi có thể dạy bạn. Không có gì chúng tôi có thể nói để giúp bạn! Chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể giúp bạn – và Đức Chúa Trời không bao giờ giúp người đạo đức giả. Bạn có thể nào đạt được bằng tiến sĩ tại trường đại học mà không cần phải học bài và nhiều đêm không ngủ được không? Dĩ nhiên là không! Nhưng sự biến đổi trong Chúa Jê-sus là sự quan trọng vô hạn hơn là bằng Tiến sĩ (Ph.D). Sự biến đổi thật là kinh nghiệm quan trọng nhất mà bạn có trong đời của bạn. Nhưng bạn sẽ không bao giờ được biến đổi cho đến khi nào bạn cảm thấy lạc mất. Bạn sẽ không bao giờ được biến đổi cho đến khi bạn cảm giác tuyệt vọng. Bạn sẽ không bao giờ được biến đổi cho đến khi nào bạn ghét tội lỗi của tấm lòng và đời sống của bạn. Cho đến khi bạn kêu lên, “Đức Chúa Trời ôi, xin thương xót đến tôi là tội nhân.” Hãy đứng lên và hát thánh ca số 10 trong tập nhạc của bạn. “Hãy Đến, Hởi Tội Nhân ‘Come, Ye Sinners’” bởi Joseph Hart (1712-1768).

Bây giờ, tôi cố nài bạn hãy tin cậy Chúa Jê-sus tối nay. Nếu bạn đang ở dưới sự nhận thức tội lỗi, nếu bạn cảm thấy tuyệt vọng, nếu bạn cảm thấy lạc mất, hãy tiến tới phía trước toà giản và chúng tôi sẽ trò chuyện cùng bạn về Chúa Jê-sus. Đức Chúa Jê-sus xuống trần từ Thiên Đàng. Ngài bị đóng đinh vào thập tự và chết tại đó thế chổ của bạn, để đền sự hình phạt cho tội lỗi của bạn, để chuộc bạn khỏi sự phán xét và Địa Ngục. Và Chúa Jê-sus sống lại trong thân thể từ kẻ chết và thăng thiên trở về Thiên Đàng. Khi bạn tin nhận Ngài, Ngài sẽ cứu bạn khỏi tội lỗi. Hãy đứng lên và hát, “Hãy Đến, Hởi Tội Nhân ‘Come, Ye Sinners.’

Hãy đến, tội nhân, xấu và khốn khổ, Yếu và thương tích, đau đớn;
   Jê-sus đứng sẵn sàng để cứu bạn, Đầy trắc ẩn, yêu thương và năng quyền:
Ngài có thể, Ngài có thể, Ngài bằng lòng, Nghi ngờ chi nữa;
   Ngài có thể, Ngài có thể, Ngài bằng lòng, Nghi ngờ chi nữa.

Hãy đến, người mệt mỏi, nặng trĩu kia, Bầm và vỡ nát vì vấp ngã;
   Nếu bạn đợi đến khi tốt hơn, Bạn sẽ không bao giờ đến nữa:
Không phải công bình, không phải công bình, Tội nhân Jê-sus đến kêu gọi;
   Không phải công bình, không phải công bình, Tội nhân Jê-sus đến kêu gọi.

Thấy Đấng Cứu Chuộc, nay thăng thiên, nài xin nhờ giá trị huyết Ngài;
   Ném chính bạn vào Ngài hoàn toàn, Đừng để niềm tin khác xâm nhập;
Không ai ngoài Jê-sus, không ai ngoài Jê-sus, Thể giúp tội nhân tuyệt vọng;
   Không ai ngoài Jê-sus, không ai ngoài Jê-sus, Thể giúp tội nhân tuyệt vọng.
(“Hãy Đến, Hởi Tội Nhân ‘Come, Ye Sinners’” bởi Joseph Hart, 1712-1768;
       sửa lại bởi Mục sư).

KHI VIẾT THƯ CHO TIẾN SĨ HYMERS, XIN QUÝ VỊ VUI LÒNG CHO ÔNG TA BIẾT QUÝ VỊ ĐẾN TỪ ĐẤT NƯỚC NÀO, NẾU KHÔNG ÔNG TA KHÔNG THỂ TRẢ LỜI ĐIỆN THƯ QUÝ VỊ ĐƯỢC. Nếu quý vị đươc cảm động qua bài giảng này, xin gởi email đến Tiến sĩ Hymers và cho ông biết, nhưng luôn cho biết quý vị viết từ nơi nào. Địa chỉ điện thư của Tiến sĩ Hymers: rlhymersjr@sbcglobal.net (nhấn vào đây). Quý vị cũng có thể viết thư cho Tiến sĩ Hymers trong bất cứ ngôn ngữ nào, nhưng nếu có thể, xin viết bằng tiếng Anh. Nếu quý vị muốn viết thư tay cho ông, đây là địa chỉ của ông: P.O. Box 15308, Los Angeles, CA 90015. Quý vị cũng có thể liên lạc với ông qua điện thoại: (818) 352-0452.

(KẾT THÚC BÀI GIẢNG)
Bạn có thể đọc những bài giảng của Tiến sĩ Hymers hằng tuần trên trang mạng
 tại www.sermonsfortheworld.com. Bấm vào “Bài giảng bằng tiếng Việt.”

Những bài giảng viết tay nầy không có bản quyền. Bạn có thể dùng họ mà không cần có sự
cho phép của Tiến sĩ Hymers. Nhưng mà tất cả thông điệp qua video đã có bản quyền, và
chỉ được sử dụng khi nào có xin phép.

Đơn Ca Trước Bài Giảng bởi Ông Benjamin Kincaid Griffith:
     “Hãy Đến, Hởi Tội Nhân ‘Come, Ye Sinners’” (bởi Joseph Hart, 1712-1768).


DÀN BÀI CỦA

NGƯỜI TỐT BỊ HƯ MẤT VÀ NGƯỜI XẤU ĐƯỢC CỨU!

A GOOD MAN LOST AND A BAD MAN SAVED!

bởi Tiến sĩ R.L. Hymers, Jr.
by Dr. R. L. Hymers, Jr.

“Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ khác: Có hai người lên đền thờ cầu nguyện: một người Pha-ri-si và một người thâu thuế. Người Pha-ri-si đứng cầu nguyện thầm như vầy: Lạy Đức Chúa Trời, tôi tạ ơn Ngài, vì tôi không phải như người khác, tham lam, bất nghĩa, gian dâm, cũng không phải như người thâu thuế nầy. Tôi kiêng ăn một tuần lễ hai lần, và nộp một phần mười về mọi món lợi của tôi. Người thâu thuế đứng xa xa, không dám ngước mắt lên trời, đấm ngực mà rằng: Lạy Đức Chúa Trời, xin thương xót lấy tôi, vì tôi là kẻ có tội! Ta nói cùng các ngươi, người nầy trở về nhà mình, được xưng công bình hơn người kia; vì ai tự nhắc mình lên sẽ phải hạ xuống, ai tự hạ mình xuống sẽ được nhắc lên.” (Lu-ca 18:9-14).

I.   Thứ nhất, người “tốt” là người bị hư mất, Lu-ca 18:11-12;
Êsai 57:21; Giê-rê-mi 17:9; Ê-sai 33:14; Ma-thi-ơ 7:23.

II.  Thứ hai, người xấu là người được cứu, Lu-ca 18:13; Thi-thiên 51:3;
Rô-ma 7:24.